Một bài thơ hay nữa của tác giả Tuấn Võ viết về Đà Lạt mộng mơ, Hoa Dalat Travel xin chia sẻ.
Đà Lạt đêm buồn quá
Đêm buồn quá, đêm chẳng muốn sáng.
Lo lắng mãi. Tôi nhớ quê cũ của tôi
Nhớ xứ lạnh. Khi tôi còn trẻ
Tóc dài ngang vai. áo trắng như mây trên bầu trời
Nhớ thuở ấy xứ sở sương mù thơ mộng lắm.
Đứng trên cao.. mây rơi trên vai em
Màu sim tím. Trải dài như nhung như lụa
Thông bao la .. xa .. đến tận chân mây.
Có những lúc lang thang trên đồi vắng.
Mưa phùn ướt cả bờ vai
Đi chân trần. Mặt đất phủ đầy gót nhỏ
Hãy giang rộng vòng tay của bạn. Giống như nhìn thấy thiên đường
Tiếng mưa đêm .. chợt giật mình tỉnh giấc.
Nhìn vào gương một lần nữa. Bây giờ tóc đã bạc màu
Xa quê cũ, xa khắp thế gian.
Những đêm mưa. Đừng hỏi bạn có buồn không
Ở đây cũng có gió
Nó cũng bao la. Nó được bao phủ bởi những đám mây
Sau khi em nghe, lời ru buồn, nhớ em
Và những đám mây trên bầu trời. như một màu tang tóc
Đã được một thời gian dài. Tôi chưa đến thăm Đà Lạt
Tôi không biết bây giờ. con dốc cũ có còn không?
Mimosa có còn ngập trong hồ không?
Đồi thông già. vẫn khoe lá xanh
Không biết người xưa có còn đi con đường cũ không
Bạn có cảm thấy buồn hay nhớ nhung khi trở về?
Nhặt lá vàng. ép nó vào sổ lưu bút
Rồi đêm đến. lười biếng dệt thành thơ
Giờ đã xa lắm rồi, xa ngàn thương nhớ.
Người chân mây. Những nhà thám hiểm bạc ở cuối trời
Bây giờ mắt tôi rất tệ. Tay tôi đang lắc. Chân tôi không ổn định
Kỉ niệm bị chôn vùi. Chỉ còn lại một ít tro
Nguồn: https://kenhxelimousine.com